Khâm phục trước nghị lực của cô bé câm điếc và người cha 18 năm đi học cùng con.
27.04.2016 2381 haiyen.tran37
Khâm phục trước nghị lực của cô bé câm điếc và người cha 18 năm đi học cùng con.
Chúng ta không được lựa chọn hoàn cảnh chúng ta sinh ra, nhưng chúng ta còn quyền lựa chọn các đối mặt và vượt qua. Một cô học trò bị câm điếc chỉ có khả năng nghe được 30% bằng máy trợ thính nhưng vẫn đạt học sinh tiên tiến trong nhiều năm liền. Một người cha 18 năm xin đứng ngoài lớp học để học cùng con. Hành trình của hai cha con qua 18 năm học phổ thông đã sắp kết thúc. Nhưng ý chí kiên cường và tình mẫu tử thiêng liêng khiến chúng ta phải vô cùng khâm phục và cảm động.
Mỗi bước con đi dù khó khăn đến mấy cũng có cha đi cùng.
Dáng người gầy gò khắc khổ, người đàn ông dõi theo bước chân con gái vào lớp giữa trời nắng gay gắt. Đây chỉ là một ngày trong vô vàn những ngày gian khổ mà anh Khương đã đi cùng con gái. Quyết tâm để con học hành đến nơi đến chốn không thua kém bạn bè và nghị lực phi thường đã giúp người cha vượt qua tất cả mọi khó khăn.
Khả Ái là cái tên mà vợ chồng anh Khương đặt cho cô con gái đầu lòng. Rời Quảng Ngãi vào Sài Gòn lập nghiệp, vợ chồng anh mang theo biết bao như dự định, ước mơ. Anh đặc biệt đặt nhiều mong mỏi vào cô con gái bé bỏng. Nhưng trời đất như sụp đổ khi vợ chồng anh phát hiện Khả Ái bị câm điếc khi cô bé vừa tròn 2 tuổi.
Rồi một ngày anh tình cờ đọc được thông tin về trung tâm hỗ trợ phát triển giáo dục hòa nhập cho người khuyết tật. Vượt qua mọi nỗi đau, anh bán hết tất cả những gì có trong nhà, vay mượn thêm bạn bè và người thân để đủ tiền mua hai máy trợ thính cho Khả Ái. Vậy là cô bé lần đầu tiên nghe được âm thanh của cuộc sống khi đã 30 tháng tuổi. Cho dù khả năng nghe chỉ đạt 30%. Do còn nhỏ và đeo máy trợ thính vướng víu khó chịu, cô bé liên tục từ chối đeo máy. Vợ chồng anh Khương phải may bao len bao máy lại, cho đến khi bé hoàn toàn quen với máy, xem nó như một phần cơ thể mình.
Nhưng đó chỉ mới là khởi đầu của những khó khăn. Để Khả Ái có thể nói được, vợ chồng anh đã phải hết sức kiên nhẫn trong 18 năm dài. Vì Khả Ái rất khó khăn để mở khẩu hình miệng cho đúng, lại chỉ nghe được khoảng 30% nên mỗi lần dạy con phát âm một từ đơn giản, vợ chồng anh Khương cũng phải dạy đi dạy lại hàng chục lần. Nhờ sự cố gắng của bố mẹ và bản thân nên Khả Ái vào học trường mầm non bình thường mà không cần vào trường dành cho trẻ em khuyết tật.
Đối với Khả Ái đây là một bước ngoặt rất lớn trong cuộc đời cô bé. Nhưng giữa môi trường bình thường, các cô giáo cũng loay hoay không biết làm sao để giúp đỡ cô học trò của mình. Từ đó anh Khương mỗi sớm đưa con đến trường lại nán lại để giúp các cô. Buổi chiều đến con, người cha hỏi kỹ lưỡng những gì cô giáo dạy trong ngày để về nhà dạy kỹ lại cho con.
Năm Khả Ái lên lớp 1, hai cha con lại càng gặp nhiều khó khăn hơn trong hành trình tìm kiến thức. Biết Khả Ái không thể nghe được, hiểu được nhanh như bạn bè, anh xin nhà trường cho anh đứng ngoài lớp học, nghe những gì cô giáo giảng bài để về nhà giảng lại cho con nghe. Con không tiếp thu được anh đã phải tìm mọi cách để con hiểu bài. Cả nhà cùng đóng kịch để Khả Ái hiểu về một câu chuyện cổ tích nào đó, anh Khương cũng đã từng mài một cọng kẽm đến mòn để cho con hiểu câu “ Có công mài sắt, có ngày nên kim”.
Những năm tiểu học đối với Khả Ái và anh Khương đã gặp quá nhiều khó khăn. Nhưng khi lên đến bậc trung học cơ sở thử thách càng nhiều hơn nữa. Khi mỗi môn học là một thầy cô giáo đảm nhiệm. Khả Ái đã mất hai tháng mới làm quen được với giọng nói của các thầy cô. Buổi họp phụ huynh đầu tiên, anh Khương được cô giáo mời đến gặp riêng. Anh đã phải thuyết phục hết sức để mời cô giáo về dạy thêm cho con tại nhà. Cô giáo ứa nước mắt vì tấm lòng của người cha và sự kiên cường của cô học trò đang mày mò từng chút để tiếp thu bài học.
Rồi đến những năm cấp ba, cha con anh vẫn sát cánh cùng nhau đến trường, cùng học bài, cùng mày mò từng chút một. Cho đến bây giờ Khả Ái đã sắp tốt nghiệp lớp 12, chuẩn bị bước sang một trang mới của cuộc đời mình.
Nhật ký của người cha trong 18 năm cùng con gái vượt qua mọi khó khăn !
Trong 18 năm qua, anh Khương đã cùng con gái vượt qua biết bao nhiêu khó khăn. Dù vậy, anh luôn dạy con tự đứng trên đôi chân của mình, không nhận bất cứ sự ưu ái không cần thiết nào. Cho dù các thầy cô muốn ưu ái điểm cho cô bé vì khâm phục nghị lực của cô nhưng anh Khương đều từ chối.
Một tuần trước đây, Khả Ái vừa nhận được chứng nhận khuyết tật nặng của phường cấp. Anh Khương đã phải đau đớn trải qua một đêm thức trắng, viết nhật ký của cha con 18 năm qua trên Facebook. Bày tỏ nỗi niềm người cha và hành trình đầy khó khăn mà anh và Khả Ái đã phải vượt qua. Những dòng nhật ký này đã lay động đến cả lãnh đạo phường. Và chỉ vài ngày sau, anh Khương được thông báo lên lấy chứng nhận, trước đây do không có bác sĩ chuyên môn phương đã từ chối cấp loại giấy chứng nhận này cho Khả Ái. Tờ giấy chứng nhận giúp Ái được miễn thi tốt nghiệp, chỉ phải thi những môn xét vào học đại học. Năm nay cô bé dự định thi vào ngành thiết kế thời trang hoặc may mặc, để sau này mở một cửa hàng bán đồ tự thiết kế, nhận những trẻ em câm điếc chung hoàn cảnh với em vào làm. Giấc mơ và tấm lòng của cô bé câm điếc khiến những người bình thường chúng ta phải khâm phục và học hỏi rất nhiều.
Ms: Smile