Vì Phụ nữ là để YÊU THƯƠNG!!!
20.10.2023 817 hongthuy95
Được ưu ái gọi là “phái yếu”, “phái đẹp” là thế nhưng không ít chị em phụ nữ đang phải gồng gánh cuộc sống với áp lực cơm áo gạo tiền mỗi ngày. Họ bươn chải, cần mẫn, cố gắng và chăm chỉ gấp 2, thậm chí gấp nhiều lần đàn ông để chu toàn trách nhiệm công việc với gia đình. Thế nhưng, sau tất cả cố gắng, mấy ai hiểu và thật sự ghi nhận…?
Mẹ là SIÊU NHÂN!
Tôi (admin) gặp chị Trang ngay trước cổng công ty giờ tan ca để tìm hiểu về đời sống công nhân “mùa ít việc”. Thay vì nán lại trả lời mấy câu hỏi từ tôi, chị đề nghị vừa đi vừa nói chuyện vì bận lo bữa tối cho 2 cha con. Đây là công việc đầu tiên phải mau mau hoàn thành ngay khi hết giờ làm bởi con nhỏ có tiết học thêm sau đó, trong khi chồng thì ra ca muộn hơn, có hôm lại phải làm đêm kiếm thêm.
Theo chân chị Trang ghé một khu chợ tạm trên đường về nhà trọ, chị mua vội mớ rau muống, ít tép tươi cùng lát thịt heo và 3 quả trứng vịt. “Bữa này coi bộ hoành tráng đấy, có thịt, hải sản, trứng lẫn rau xanh chứ vài bữa cuối tháng món ăn ít chất đi nhiều. Công nhân mà, thu nhập thấp trong khi nhiều khoản phải chi nên đến bữa ăn cũng phải tính toán, chi li thật khéo. Bằng không, thiếu trước hụt sau đến nỗi đi vay nợ thì khổ…” - chị Trang giải thích.
Phòng trọ của gia đình chị cách chỗ làm khoảng 20 phút chạy xe máy, căn phòng khá nhỏ nhưng gọn gàng và sạch. “Hẳn những con người sống ở đây phải ngăn nắp và kỷ luật lắm!” - tôi thầm cảm thán.
Mời tôi ly nước, chị bảo ngồi chơi rồi muốn hỏi gì hỏi, chị xin phép được vừa nấu ăn tối vừa trò chuyện cùng chứ nếu không sẽ bị trễ mất. Tôi đương nhiên đồng ý.
Trước mặt tôi là một người phụ nữ ngoài 30, thân hình nhỏ nhắn nhưng nhanh nhẹn, nhan sắc không đẹp nhưng cực kỳ có duyên và dễ gây thiện cảm, chị thoăn thoắt đôi tay nào cắm cơm, xử lý nguyên liệu rồi xào nấu thơm phức cả căn phòng. Tôi hỏi về áp lực công việc, đãi ngộ của công ty, cân đối chi tiêu của gia đình hàng tháng, cả cảm xúc của chị về cuộc sống gia đình, mơ ước trong tương lai… Chị vui vẻ trả lời hết.
“Công nhân nhưng đi làm cũng áp lực lắm em. Ngày nào cũng phải dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng-trưa cho cả nhà để tiết kiệm chi phí thay vì ăn ngoài. Đi làm thì sợ bị trễ giờ hay quên bấm công. Trong giờ làm thì lo ngày đó quản đốc “tới tháng” nên khó ở, gặp ai cũng la rầy, hạnh họe. Sau giờ làm thì em thấy rồi đó, tất bật chạy về lo cơm nước. Phụ nữ nói chung cực em nhỉ???
Còn chuyện lương và chi tiêu thì ôi thôi, đủ tiêu và không phải mượn nợ đã là may rồi. Nói thật, vợ chồng chị làm công nhân cả, tổng thu nhập cả 2 người khoảng 13-14 triệu/tháng nếu được tăng ca đều và làm đủ công không nghỉ. Số tiền này chị dành trả tiền thuê trọ, điện nước, wifi, học phí cùng mua sắm đồ dùng cho con, tiếp nữa là ăn uống, thi thoảng cho gia đình đi ăn ngoài cũng tốn kha khá. Tháng nào không phải “giao lưu” các mối quan hệ như hiếu, hỉ, sinh nhật, thăm đau ốm… thì để dư ra được 3-4 triệu phòng thân. Cứ thế, cuộc sống cũng tạm ổn, không đến mức lo lắng thiếu thốn đến khổ cực…”
Chị luyên thuyên kể kèm theo nụ cười lúc nào cũng hiện hữu trên môi. Chị bảo mới 2 năm trở về trước thôi chị nghĩ tiêu cực lắm. Rằng cuộc sống quá áp lực gánh nặng kinh tế, con cái học hành tốn kém lại đang phải ở trọ quá nhiều chi phí phải chi… Thế rồi chị stress, liên tục cáu kỉnh và khóc lóc mỗi lần gây chuyện với chồng; đến nỗi, chị nghĩ mình suýt trầm cảm nhưng may thay, có chồng và con bên cạnh an ủi và san sẻ cả vấn đề tinh thần lẫn công việc nhà nên chị hạ dần tính cực đoan cũng như bắt đầu suy nghĩ tích cực hơn.
“Chị nghĩ nhiều người như chị. Những chị em phụ nữ gánh gồng quá nhiều thứ trên vai và không có một ai, kể cả chồng, hiểu và chia sẻ khó khăn, ghi nhận sự cố gắng của họ. Thay vào đó, rất nhiều người bảo thủ cho rằng làm tí việc vậy có là gì, có mệt mỏi mấy đâu mà cứ hay than thở, trách móc. Nếu không chịu nỗi thì nghỉ việc ở nhà chăm con, còn nếu đã chọn được đi làm thì vẫn phải làm việc nhà vì đó hiển nhiên là công việc của phụ nữ. Thế nhưng, những người có tư tưởng như thế lại không để ý để phát hiện ra hàng trăm việc phụ nữ phải làm mỗi ngày, vừa san sẻ nỗi lo cơm áo gạo tiền cùng chồng, lại vẫn cần kiếm thêm tiền để cuộc sống thoải mái hơn…”
Rồi chị tự hào nói thêm: “Em tin không, hôm nọ đang loay hoay lo bữa tối như thường ngày thì 2 cha con về. Vừa vào nhà, con trai chị bảo “thưa mẹ con mới đi học về, siêu nhân mẹ hôm nay làm việc có mệt không?” Chị ngạc nhiên vô cùng. Lần đầu tiên chị nghe con gọi mình bằng từ đó (siêu nhân). Hỏi ra mới biết, trên đường chở nhau về nhà, 2 cha con đã tỉ tê dặn nhau phải thương yêu mẹ thật nhiều vì mẹ đã vất vả làm việc kiếm tiền rồi lại còn nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa... Thế đấy, cuộc sống dù không đủ đầy và cao sang nhưng miễn người đồng hành cùng mình hiểu cho những cố gắng ấy rồi yêu thương, phụ giúp mình nhiều hơn là đủ.”
Là Phụ nữ, ai cũng cần được YÊU THƯƠNG!
Không may mắn như chị Trang, Phúc tự thấy cuộc đời mình bất hạnh. 23 tuổi xa gia đình đi lấy chồng cách nhà tận 400km vì nhỡ bầu. Cuộc sống một mình nơi xứ lạ, gia đình chồng hà khắc, chồng nhu nhược không bảo vệ vợ lại còn nghe lời mẹ, cũng được cưng chiều từ nhỏ nên chả việc gì đến tay. Sau 4 năm chịu đựng, chị quyết ly dị để làm lại cuộc đời.
“Phụ nữ ai chẳng mong lớn lên lấy được tấm chồng tử tế. Thế mà tôi lại không được may mắn như thế. Chồng tuy chưa đụng tay chân nhưng với cái tính bạc nhược, bám váy mẹ kiểu đó thì sớm muộn gì cũng làm gì mình mà thôi. May mắn nhất trong cuộc hôn nhân đó là chúng tôi chưa có con chung, cũng chẳng có tài sản chung gì phải chia chát nên thủ tục ly hôn rất nhanh. Một mình nhưng tôi quyết lên Hà Nội thuê trọ kiếm việc làm chứ không trở về quê làm phiền lòng bố mẹ già thêm nữa. Giờ có việc, có lương, cuộc sống đang dần trở lại bình thường với tôi. Mỗi tháng chắt bóp chi tiêu cũng dư ra một ít phòng thân và gửi nhà.” – chị Phúc bồi hồi nói.
Tương tự, bé Hạnh mới 19 tuổi nhưng đang làm mẹ đơn thân chăm con nhỏ chỉ vừa tròn 1 tuổi. Em kể ngày đó học khá và rụt rè nhưng rồi cũng không tỉnh táo trước cám dỗ, lời hứa hẹn ngọt ngào của bạn trai. Hậu quả em nhỡ bầu và người bạn đó không chịu trách nhiệm, gia đình bạn ấy cũng phủi bỏ cháu. Thế là em cậy nhờ ba mẹ đẻ, tủi nhục nghỉ học đi làm công nhân để gom góp đợi ngày sinh con. Hiện tại, sau 6 tháng nghỉ thai sản, em cho con đi nhà trẻ để quay trở lại công việc. Đi làm tuy rất nhớ con nhưng đó là cách duy nhất để có tiền nuôi sống 2 mẹ con, vì không thể làm gánh nặng cho ông bà ngoại mãi được.
“Còn trẻ mà, em cũng có ước mơ, hoài bảo nhiều lắm chứ. Trước đây em từng muốn học đại học, rồi ra trường đi làm này làm nọ, gặp người này người kia… Nhưng “sự cố” đó giết chết mọi thứ. Giờ em làm vì con em, em sống cũng vì con em, và vì ba mẹ em nữa.” – Hạnh nói với vẻ trầm ngâm và trải đời nhiều.
Đây chỉ là 2 trong số rất nhiều trường hợp chị em phụ nữ không may có cuộc sống khốn khổ nhưng vẫn đang lạc quan hơn mỗi ngày. Không vì những kẻ không thương mình mà đánh mất ý nghĩa của cuộc sống. Phụ nữ mà, ai cũng cần được yêu thương.
Hôm nay, nhân ngày 20/10, gửi lời chúc may mắn - bình an - hạnh phúc đến tất cả “phái đẹp”; mong bạn sống vui và sống khỏe, sống ý nghĩa và mạnh mẽ đương đầu với khó khăn.
[Ôm bạn một cái nhé!]
_Thy.