Soái ca ngành Y rời Mỹ về làm việc tại quê nhà khiến bệnh nhân "bối rối"
30.05.2016 3377 duc.giang0492
Tính đến nay, bác sĩ Minh đã làm việc tại bệnh viện này được 7 tháng tại khoa cấp cứu của bệnh viện. Tuy nhiên, cho đến nay vẫn không có một bệnh nhân nào biết bác sĩ Minh có quốc tịch Mỹ, đơn giản là bác sĩ Minh nói tiếng Việt rất chuẩn.
Tại sao bác sĩ Minh lại trở về quê nhà?
Từ khi 8 tuổi, Minh đã sang Mỹ ở cùng với gia đình. Gần 20 năm sống ở đất nước Mỹ nhưng mà hàng ngày ba mẹ của Minh đều nói chuyện với con trai mình bằng tiếng Việt.
Ba mẹ Minh luôn quan niệm “ đã là người Việt Nam, một ngày nào đó có cơ hội để quay về Việt Nam thì con nhất định phải nói được bằng tiếng Việt”. Gần như là mùa hè nào Minh cũng được ba mẹ của mình cho về TP.HCM để thăm bà nội, họ hàng nên Minh cũng đã quen với cách sống, môi trường ở Việt Nam. Sau bốn năm dài học tại Trường đại học Houston ( tại Mỹ), Minh đã lất bằng cử nhân, dự thi và học lên tiếp tại Trường đại học Queensland ( tại Úc).
Ngày đó Minh cũng đã quyết định sang Úc học ngành y vì tốt nghiệp Trường đại học Queensland Minh đã có quyền hành nghề bác sĩ tại cả đất nước Mỹ và nước Úc. Thế nhưng, trước ngày tốt nghiệp Minh lại quyết định sẽ về TP.HCM để chăm sóc cho bà nội và góp sức mình vào việc phục vụ những người bệnh tại quê hương của chính mình. “Ba mẹ và em trai của Minh vẫn đang ở bên nước Mỹ, nhưng Minh lại quyết định về Việt Nam làm việc, việc này có nhận được sự ủng hộ từ gia đình Minh không?” - chúng tôi hỏi. Chàng trai trẻ đã mỉm cười và nhẹ nhàng nhắc lại lời của ba mẹ mình thay cho câu trả lời của mình: “Con thích làm việc ở đâu thì con cứ ở đó, miễn là nơi đó con luôn cảm thấy vui. Ba mẹ sẽ luôn ủng hộ con”.
Tháng 7/2015, Minh đã từ Mỹ về Việt Nam. Trước khi Minh quyết định chọn bệnh viện nào để tiến hành nộp hồ sơ xin việc, Minh đã tự chạy xe máy đến rất nhiều bệnh viện trong TP.HCM, Minh đã “đóng vai” người bệnh để có thể quan sát những cách tiếp nhận, phục vụ của từng bệnh viện một. Nhận thấy rằng Bệnh viện Q.Gò Vấp thường coi trọng bệnh nhân, thêm nữa, bệnh viện lại gần nhà bà nội nên Minh đã quyết định nộp đơn xin việc. Buổi sáng hôm ấy, khi nộp xong hồ sơ Minh đã chạy xe về ngay vì nghĩ là sẽ phải chờ một thời gian nữa mới được gọi hồi âm. Ai dè, ngay khi đang trên đường chạy xe về nhà thì Giám đốc của bệnh viện Gò Vấp đã gọi điện bảo Minh quay lại phỏng vấn. Gặp Minh, TS.BS Phạm Hữu Quốc, Giám đốc của bệnh viện đã tỏ vẻ ngạc nhiên và đã hỏi đi hỏi lại: “Tại sao em lại quyết định xin về đây?”. TS Quốc cũng chia sẻ về thu nhập tại các bệnh viện công sẽ không bằng các bệnh viện tư và sẽ càng chênh lệch rất nhiều so với các bác sĩ làm việc tại bên Mỹ. Lúc đó Minh đã trả lời: “Em đi làm chỉ vì em yêu thích công việc. Em không đặt nặng về vấn đề lương. Em nghĩ chỉ cần đủ sống là được rồi”.
Bệnh nhân có thái độ như thế nào về việc làm của Minh?
Nếu bạn là bệnh nhân, bạn gặp được vị bác sĩ như Minh, quan tâm và chăm sóc mình và những bệnh nhân khác một cách chu đáo thì bạn sẽ cảm thấy như nào? Chắc chắn chúng ta sẽ cùng có một cảm nhận như nhau...
Từ ngày đi làm, Minh đã dành nhiều thời gian ở bên trong bệnh viện. Những ngày mà không phải ca trực, nhưng nếu như Minh thấy “nhớ” bệnh viện, Minh lại đến khoa cấp cứu để tự nguyện phục vụ các bệnh nhân. 7h sáng mới bắt đầu vào giao ca nhưng nếu như đến ca trực của mình, Minh luôn có mặt từ lúc 6h30. Minh bảo rằng bác sĩ trực ca đêm thường rất mệt, nếu như có bệnh nhân nhập viện lúc 6h55 thì sẽ phải ở lại thêm nữa để tiếp nhận bệnh nhân, chưa kể rằng bệnh nhân mới được bác sĩ này tiếp nhận đã phải thay ngay một bác sĩ khác sẽ rất bất lợi cho bệnh nhân. Các bệnh nhân khi đến khoa cấp cứu tại Bệnh viện Q.Gò Vấp đều có cảm nhận được ở Minh là một bác sĩ rất ân cần, rất nhẹ nhàng và rất tận tụy với bệnh nhân. Khi tiến hành hỏi bệnh những bệnh nhân lớn tuổi hơn, bác sĩ Minh thường luôn bắt đầu bằng từ “Thưa...” và rất lễ phép.
Hôm đó, có một nam bệnh nhân bị chấn thương và được đưa vào cấp cứu. Sau khi đã được bác sĩ kê toa thuốc, bệnh nhân sẽ phải đi đóng viện phí nhưng lại không có thân nhân đi cùng. Lúc đó công việc lại không quá bận, các điều dưỡng lại bận đang làm những việc khác nên bác sĩ Minh cũng đã đẩy xe lăn để đưa bệnh nhân đi đóng tiền. Khi gặp những bệnh nhân già yếu khác, dù cũng đã được chỉ đường nhưng vẫn không biết cách để đi, bác sĩ Minh đã tận tình dẫn họ tới tận các khoa phòng. Những bệnh nhân này đều rất ngạc nhiên và khi hiểu ra họ cũng đã rất cảm động.
Về quê hương để làm việc, bác sĩ Minh cũng nhận ra được một vấn đề đang còn thiếu sót tại đất nước Việt Nam. Đó là cách tuyển công nhân, cách chọn các bác sĩ và quan trọng nhất đó chính là khoảng cách rất xa giữa bác sĩ và bệnh nhân, nhất là những bệnh nhân còn yếu kém về tài chính và trình độ. Mình đã quan niệm rằng dù bệnh nhân là người như thế nào đi chăng nữa thì bác sĩ cũng cần phải luôn coi bệnh nhân là trên hết. Theo như Mình, mỗi bệnh nhân đều sẽ để lại cho bác sĩ một ký ức nhất định, một kinh nghiệm trong nghề nghiệp và cũng chính bệnh nhân đã giúp cho các bác sĩ nâng cao được tay nghề của mình. Càng tiếp xúc nhiều với bệnh nhân ở quê hương, bác sĩ Minh cũng càng cảm thấy thương, nên làm được việc gì để giúp bệnh nhân là anh sẽ sẵn sàng làm ngay. Trong những đêm cấp cứu, khi gặp những bệnh nhân già yếu mà không có người thân đi cùng, cần ly nước để uống thuốc nhưng lại không có ai để chạy đi mua nước, Minh cũng liền xin ý kiến bệnh viện, tự bỏ tiền của mình để mua bình nước để ngay trong khoa cho bệnh nhân uống thuốc. Minh còn tự bỏ tiền để mua đồ cặp nhiệt điện tử (đo nhiệt độ trong khoảng 5 giây là có được kết quả) cho khoa dùng vì bệnh viện cũng chỉ có cặp nhiệt bằng thủy ngân. Theo ý anh, cặp nhiệt bằng thủy ngân rất chính xác nhưng phải mất vài phút thì mới lên được nhiệt độ, trong khi cấp cứu thì lại cần có kết quả nhanh hơn. Anh còn tự mua thêm cả chiếc máy đo SPO2 (đo lượng oxy có trong máu) để xem bệnh nhân thật sự có khó thở hay không nữa.
Hiện nay anh cũng đang cùng một người bạn am hiểu về tin học tiến hành viết một phần mềm để phục vụ bệnh nhân. Phần mềm này cũng gần giống với phần mềm ở bên Mỹ. Từ triệu chứng của người bệnh, phần mềm này sẽ nhanh chóng đặt câu hỏi để người bệnh tiến hành trả lời, sau đó sẽ hướng dẫn họ đến chuyên khoa nào để khám bệnh...
Bác sĩ Minh còn đến tận nhà để thăm bệnh nhân
Đôi khi Minh còn tìm đến tận nhà của bệnh nhân vì anh không liên lạc được với họ qua số điện thoại. Một bệnh nhân nữ khi bị bệnh Zona đã đến Bệnh viện Q.Gò Vấp cấp cứu vì đã quá đau. Khi điều trị, bệnh nhân đã ổn định và được xuất viện. Minh đã kê toa thuốc và dặn bệnh nhân nếu như lái xe ban ngày thì không nên uống vì thuốc sẽ gây ra hiện tượng chóng mặt. Dù đã dặn bệnh nhân nhưng anh vẫn thắc mắc rằng không biết bệnh nhân có bị chóng mặt hay không. Minh xem lại hồ sơ bệnh án thì lại không thấy có số điện thoại, chỉ có địa chỉ của bệnh nhân, nên lúc đi làm về anh đã chạy qua nhà bệnh nhân chỉ để hỏi bệnh nhân có bị chóng mặt không rồi sau đó lại về ngay. Minh kể rằng, bên Mỹ bác sĩ sẽ không trực tiếp theo dõi bệnh nhân như vậy, nhưng sau ba ngày mà bệnh nhân khám bệnh hoặc là xuất viện sẽ có nhân viên của bệnh viện gọi điện hỏi thăm sức khỏe người bệnh xem có tốt hơn không. Minh đã rất thích cách làm việc như vậy vì sau khi điều trị cho bệnh nhân, bác sĩ cũng cần phải biết được kết quả điều trị của mình thế nào để có thể rút kinh nghiệm cho những lần điều trị tiếp theo nữa.Thấy việc theo dõi sức khỏe của bệnh nhân sau điều trị là cần thiết, Minh đã xin ý kiến của ban giám đốc bệnh viện và lập ra một cuốn sổ riêng để tự tiến hành theo dõi sức khỏe bệnh nhân và xem mức độ hài lòng của họ khi được anh điều trị như thế nào.
Khi được hỏi rằng anh sẽ ở Việt Nam luôn hay là chỉ phục vụ bệnh nhân một thời gian rồi sẽ lại quay về Mỹ? Minh trả lời ngay với chúng tôi rằng anh “đã tiến hành định cư ở đây”. Anh còn khoe rằng đã được nhập hộ khẩu, được cấp chứng minh thư nhân dân và đã là người Việt Nam 100%. Mong rằng, anh có thể cống hiến hết sức mình cho bệnh viện và chung tay cứu giúp được nhiều bệnh nhân hơn. Đất nước Việt Nam tự hào vì có được người công dân như anh.